Hôm đó, tôi lên chùa trong tâm thế rất... tự tin.
Sau nhiều tháng tụng kinh, ăn chay, giữ giới - tôi thấy mình "khác hẳn". Không còn thích tiệc tùng, không gần ai "nói chuyện nhảm", không chịu nổi những người "thiếu tuệ".
Thấy Thiền sư đang tưới cây, tôi bước lại, nói:
"Thầy à, càng tu con càng thấy mình... không còn hợp với người đời nữa."
Thầy gật đầu, đặt bình nước xuống, nhìn tôi một lúc.
"Vậy là con bắt đầu thấy người khác sai nhiều hơn mình?" Tôi im.
Thầy không trách, chỉ hỏi:
"Con có biết cây nào dễ đổ nhất khi gió lớn không?"
Tôi lắc đầu.
"Là cây mọc thẳng - nhưng không biết mềm."
Thầy bảo tôi ngồi xuống, rồi chậm rãi nói: "Có 3 kiểu người - tưởng tu giỏi, nhưng thật ra... tu lệch. Và nếu không tỉnh - càng đi càng xa đạo."

Thầy nói: "Người này giữ giới kỹ, nhưng không có từ bi. Họ nhìn ai cũng thấy ô nhiễm. Gặp chuyện đời thì tránh - không phải vì tâm vững, mà vì sợ “bị dơ”.
Trong Kinh Trung Bộ, Phật dạy:
"Người giữ giới nhưng tâm không nhu hòa - chỉ như lau mặt băng gươm bén. Sạch đấy... mà đau."

Thầy tiếp: "Họ biết nhiều kinh, lý lẽ... nhưng càng biết lại càng nói nặng. Ai không sống như họ nghĩ - là sai."
Tôi cúi mặt. Nghe... thấy giống mình.

"Đây là kiểu nguy hiểm nhất," Thầy nói.
"Họ siêng năng, tinh tấn - nhưng luôn muốn hơn người.
Muốn chứng, muốn nhanh, muốn được gọi là “ đắc đạo'"
Thầy thở nhẹ: "Đạo không dành cho người gấp. Pháp không dành cho cái tôi thích được công nhận."
Tôi nhìn Thầy, nói nhỏ:
"Vậy... làm sao để biết mình đang tu đúng, Thầy?"
Thầy chỉ cây hoa bên cạnh:
"Cứ như hoa ấy:
Không ganh đua - không so sắc - chỉ lặng lẽ nở đúng mùa.
Người tu đúng - không thấy ai sai.
Người tu giỏi - là người... vẫn còn thấy mình đủ."
Tôi cúi đầu.
Tôi không còn thấy mình "tu giỏi" như lúc bước vào sân chùa.
Nhưng lòng lại nhẹ đi một khoảng.
Tôi nghĩ nhiều Phật tử cũng đã từng như thế…
SƯU TẦM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét