Ai ơi còn nhớ những lúc khi ta mới chào đời:
Không mang theo vàng son, không một tấm áo mỏng manh
Khi xưa đỏ hỏn thơ ngây bàn tay không đến đây, đời cho ta bay đến những giấc mơ vàng
Khi đã thành công những nấc thang rộng trên đường đời
Luôn luôn cho rằng ta thật tài ba, ta hùng vĩ
Nhưng khi vấp ngã bi thương vào những lúc chán chường
Lại cho rằng đời chua cay đày đọa ta.
Đk:
Đời người vì chữ si nên vứt bỏ mọi chuyện lương tri
Chạy theo những thứ hư vinh, bỏ quên chữ tình
Như thiêu thân đọa đày vào hố sâu đắng cay triền miên
Đánh mất những tháng ngày bình yên
Rồi một ngày hiểu ra ta chỉ là một kẻ u minh
Mượn vay kiếp sống nương thân ở nơi cõi tạm
Giờ đây ta đi tìm ta, mặc thế nhân tranh đua, gièm pha
Kiếp sống cõi ta bà vậy thôi.
Kiếp sống cõi ta bà vậy thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét